Phóng viên Brian Glenn:
– “Thưa ngài Tổng thống, tại sao ngài không mặc vest? Ngài là lãnh đạo cao nhất của Ukraina, vậy tại sao lại không mặc vest? Ngài có sở hữu một bộ vest nào không? Nhiều người Mỹ cảm thấy khó chịu vì cho rằng ngài không tôn trọng sự nghiêm trang của Phòng Bầu Dục.”
Tổng thống Zelensky:
(mỉm cười nhẹ, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn)
– “Tôi sẽ mặc một bộ vest khi cuộc chiến này kết thúc. Có thể là một bộ giống anh, có thể đẹp hơn, tôi chưa biết, để rồi xem. Hoặc cũng có thể là một bộ rẻ hơn, ai mà đoán trước được? Nhưng giờ thì chưa phải lúc. Từ năm 2014, Putin đã phá vỡ thỏa thuận không dưới 25 lần. Ông ta ký với nhóm liên lạc Normandy gồm: Pháp, Đức, Ukraina và Nga, rồi tự tay xé bỏ. Chúng tôi đã thử mọi cách, nhưng những lời nói suông về ngừng bắn chẳng bao giờ hiệu quả. Ukraina sẽ không chấp nhận kiểu hòa bình nửa vời đó nữa. Hòa bình thực sự cần bảo đảm an ninh, mà giấy tờ thôi thì chưa đủ, dù nó đúng đắn đến đâu. Chỉ có một quân đội mạnh mới là bảo đảm thật sự!”
Cuộc đối thoại cho thấy sự căng thẳng giữa hình thức và thực chất. Phóng viên Glenn tập trung vào vẻ ngoài, chiếc vest như biểu tượng của sự trang trọng, trong khi Tổng thống Zelensky chuyển hướng sang vấn đề cốt lõi: cuộc chiến và bài học từ những cam kết bị phá vỡ. Câu trả lời của ông vừa mang tính cá nhân (về chiếc vest), vừa là lời khẳng định mạnh mẽ về lập trường của Ukraina: hòa bình không thể chỉ dựa vào lời nói hay giấy tờ, mà cần sức mạnh thực sự để bảo vệ.
Tôi yêu Zelensky hơn bài giờ hết! Sự ngoan cường của Zelensky nằm ở chỗ ông không chỉ nói mà còn làm, đứng vững giữa lằn ranh sinh tử của đất nước. Sự bất khuất toát ra từ thái độ: “Muốn tôi mặc vest à? Đưa tôi hòa bình thật sự đi đã!” — vừa thâm thúy, vừa cứng rắn. Ông như “đại ca” của một dân tộc, không sợ trời, không sợ đất, luôn sẵn sàng chiến đấu vì những gì mình tin tưởng.
Năm 1994, Ukraina từng từ bỏ vũ khí hạt nhân để đổi lấy lời hứa về hòa bình. Ukraine đã tin tưởng, nhưng rồi sao? Liệu đó có phải là sai lầm lớn nhất với đất nước của họ không? Câu hỏi đó vẫn còn đó, và tôi để lịch sử trả lời.
Phương Ngô (Tổng hợp)