“Xỏ mũi” Đảng Cộng sản và canh bạc lớn của Tô Lâm

Tô Lâm là người có tư duy cởi mở hơn Nguyễn Phú Trọng khá nhiều. Ông cho thả hàng loạt tù nhân lương tâm khi mới nhậm chức, đến đốt nhang ở Nghĩa trang Vị Xuyên, ca ngợi Sài Gòn trước năm 1975. Tuy những hành động này chỉ dừng lại ở mục đích mị dân, nhưng nó như một loại thuốc giảm đau tiêm vào lòng dân tộc đang sục sôi. Thế nhưng điều đó cũng cho thấy, ông có cái nhìn đúng với thực tế hơn người tiền nhiệm.

Hiện nay, thế lực của Tô Lâm cứ được củng cố từng ngày. Từ chỗ Hưng Yên chỉ có 1 Uỷ viên Bộ Chính trị là chính ông, khi ông làm cuộc “đảo chính mềm” hồi 6 tháng trước, thì giờ đây ông đã xây dựng cho ngành công an thêm 3 Ủy viên Bộ Chính trị và cả 3 đều là người Hưng Yên. Đây là lực lượng nòng cốt mà Tô Lâm sẽ dùng nó để kiểm soát toàn Đảng trong tương lai.

Sau khi Nguyễn Duy Ngọc vào Bộ Chính trị, hàng loạt sỹ quan cấp tướng, cấp tá được bố trí vào những vị trí vô cùng quan trọng. Nguyễn Duy Ngọc vừa bước lên vũ đài dành cho những ông vua tập thể – tức Bộ Chính trị, thì Vũ Hồng Văn cũng bước chân lên một bậc thang mới, tướng Văn nắm chức Bí thư tỉnh xem như nắm chắc chức Ủy viên Trung ương Đảng.

Sự “bành trướng” của lực lượng công an trong bộ máy công quyền, đang thực hiện một cách suôn sẻ, mà dường như không có thế lực nào có thể ngăn cản. Điều này cho thấy, hệ sinh thái quyền lực của Tô Lâm đang nở dần.

Song song với việc lớn mạnh của bộ máy quyền lực Tô Lâm, thì các lực lượng trong quân đội cũng “chạy đôn chạy đáo”, tranh thủ kết nối để củng cố quyền lực. Tuy nhiên, cho tới nay, phe quân đội chỉ đang ở mức cố làm sao để không bị tụt hậu quá, so với phe công an của Tô Lâm, chứ họ chưa cho thấy sức mạnh đối trọng với công an.

Đối thủ chính trị đáng gờm nhất của Tô Lâm hiện nay là Phạm Minh Chính, thì lại đang án binh bất động. Ông  Chính dường như đang cố “đi nhẹ nói khẽ” tránh gây hấn với thế lực của Tô Lâm. Đôi khi, Phạm Minh Chính cũng cho thuộc hạ chống lại chính sách Tô Lâm một cách khéo léo, nhưng cơ cản ông vẫn ngoan ngoãn thực hiện chính sách Tô Lâm ban ra mà không công khai chống đối.

Chỉ cần Phạm Minh Chính không lớn mà Tô Lâm vẫn cứ lớn “như thánh gióng”, thì cán cân quyền lực trên chính trường sẽ nghiêng về Tô Lâm.

Sắp tới đây, Phan Văn Giang sẽ về vườn, nhường ghế Bộ trưởng Bộ Quốc phòng lại cho thuộc hạ, là Đại tướng Nguyễn Tân Cương. Tuy nhiên, nếu trong giai đoạn trước thềm Đại hội, Tô Lâm có giải pháp hạ được Nguyễn Tân Cương, đưa Hoàng Xuân Chiến lên thì đó sẽ là cột mốc lớn trong sự nghiệp chính trị của Tô Lâm. Khi đó, Tô Lâm sẽ nắm Đảng Cộng sản một cách toàn diện hơn.

Sự vô minh của chủ thuyết cộng sản, kết cấu bộ máy chính quyền do nó tạo ra đã gây hại cho đất nước này rất rõ ràng. 100 triệu dân đang chán ngán về nó. Đó là điều ai cũng nhìn thấy. 

Sự tốt đẹp của Đảng Cộng sản và sự đúng đắn của cái gọi là Chủ nghĩa Xã hội chỉ tồn tại trên khẩu hiệu. Thực tế đã chứng minh điều ngược lại với khẩu hiệu. Điều đó ắt Tô Lâm nhìn thấy, có điều là ông không nói ra mà thôi.

Thực tế, 100 triệu dân rất mong Việt Nam không còn Đảng Cộng sản, và người có cơ hội làm điều đó nhất hiện nay không ai khác ngoài Tô Lâm. Với việc nhuộm Đảng bằng quyền lực Công an, đưa Hưng Yên lên thành thế lực có thể xỏ mũi được Bộ Chính trị, có lẽ, Tô Lâm cũng nên nghĩ mình cần vượt qua Hồ Chí Minh để lưu danh sử sách.

Hồ Chí Minh không phải là anh hùng, ông chỉ là anh hùng trong trang sử cộng sản. Anh hùng thực sự mà 100 triệu dân sẽ ghi nhận mà không cần ai nhồi sọ là người loại bỏ những giả tạo đang tồn tại 80 năm qua. Liệu Tô Lâm có dám đánh canh bạc lớn?

Trần Chương-Thoibao.de