Hệ thống chính trị Việt nam có đầy đủ các cơ quan Quốc hội, Chính phủ và Nhà nước – (lập pháp, hành pháp, tư pháp) như nhiều quốc gia phương Tây. Tuy nhiên Đảng Cộng sản Việt nam không chấp nhận cơ chế tam quyền phân lập để kiểm soát lẫn nhau.
Thay vào đó đặt Đảng Cộng sản Việt Nam ở vị trí lãnh đạo tối cao, đứng trên tất cả hệ thống chính trị và chỉ huy theo trục dọc xuyên suốt từ trên xuống dưới.
Mô hình này, được đánh giá là có khả năng duy trì sự thống nhất để ổn định chính trị, và mục tiêu phát triển quốc gia, nhưng không tạo điều kiện cho sự cạnh tranh. Điều này có thể kìm hãm sự phát triển của đất nước, trong giai đoạn hội nhập toàn cầu sâu rộng.
Việc Việt nam không thừa nhận thiết chế tam quyền phân lập dẫn đến tình trạng quyền lực không có cơ chế giám sát độc lập hiệu quả. Từ đó, có thể dẫn đến việc lạm quyền, tham nhũng xảy ra tràn lan dường như không có hồi kết như đã thấy.
Theo Hiến pháp Việt nam năm 2013, Quốc hội, là cơ quan quyền lực cao nhất, nhưng trên thực tế cơ quan này luôn chịu sự chi phối từ Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương Đảng.
Đây là điều hạn chế, đã khiến Quốc hội chỉ là một tổ chức hoàn toàn mang tính hình thức. Với chức năng chỉ là, “đóng dấu” thông qua các quyết sách lớn của Bộ Chính trị đã được Ban Chấp hành Trung ương thông qua trước đó.
Hơn nữa, việc cơ cấu chức danh Đại biểu Quốc hội hoàn toàn không do dân bầu đã dẫn đến đa số các Đại biểu Quốc hội không có trình độ và khả năng lập pháp – tức soạn thảo các bộ luật. Hiện tại chức năng này đều do các cơ quan của Chính phủ chủ động thực hiện, đã dẫn đến tình trạng “vừa đá bóng, vừa thổi còi”.
Tổng Bí thư Tô Lâm được đánh giá là một lãnh đạo thực dụng, và không thích các vấn đề mang tính hình thức nhưng không có hiệu quả.
Công luận đặt câu hỏi, trong công cuộc tinh gọn bộ máy hệ thống chính trị đang diễn ra gấp rút như hiện nay: Vì sao, Tổng Bí thư không chỉ đạo sáp nhập Quốc hội vào Ban Chấp hành Trung ương để tiết kiệm ngân sách?
Quan trọng hơn để cho người dân đỡ phải “bực mình”.
Hồng Lĩnh – Thoibao.de