Lời cảm ơn bạc tỷ và lý do vì sao quan chức giàu?

Ngày 25/3, ông Nguyễn Thanh Bình-Cựu Chủ tịch tỉnh An Giang khai phải ra trước vành móng ngựa vì tội nhận hối lộ 300.000 USD tương đương 4,5 tỷ đồng để tiếp tay cho cát tặc. Đây là sự trao đổi rõ ràng, ông Cựu Chủ tịch tỉnh nhận tiền và bán tài nguyên cho cát tặc. Khoản tiền này là nhận hối lộ rõ ràng nhưng ông quan này lại bảo đó là “quà cảm ơn”. 

Còn nhớ, ông Chu Ngọc Anh-cựu Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Thành phố Hà Nội khi nhận 200.000 USD của Phan Quốc Việt cũng kèm câu nói “tớ cảm ơn”. Thật ra chẳng ai cho không ai cái gì, đây là sự mua bán quyền lợi giữa quan chức và gian thương gây hại cho đất nước và cho xã hội. Chẳng ai mang ơn ai cả. Từ “cảm ơn” ấy là cách nói tránh cho hành động nhận hối lộ.

Một ông quan chức đứng đầu một tỉnh, số tiền lương chỉ là 500 Đô la Mỹ mỗi tháng. Tính ra suốt nhiệm kỳ ông ta chỉ nhận chừng 30.000 đô la Mỹ. Ấy vậy mà chỉ cần một lời “cảm ơn” của gian thương, ông nhận khoản tiền bằng 10 nhiệm kỳ làm quan. Vậy thì bảo sao làm quan không giàu?

Lấy ví dụ như ông Nguyễn Chí Dũng, chạy chức Phó Thủ tướng đến 12 triệu đô la Mỹ cho một thời gian giữ chức chưa đầy 1 năm, vậy cũng đủ hiểu số tiền mà ông kiếm được trong thời gian ngắn ấy nhiều như thế nào.

Làm quan với lương ba cọc ba đồng nhưng ai cũng giàu là có lý do của nó. Nếu dùng lương để mua nhà thì Chu Ngọc Anh lấy đâu ra tiền mua biệt phủ trị giá hàng trăm tỷ? Thậm chí một cựu giám đốc sở như Phạm Sỹ Quý em trai bà Phạm Thị Thanh Trà cũng có hàng trăm tỷ xây biệt phủ tại Yên Bái. Vậy thì quan bà sẽ có bao nhiêu tiền?

Bà Hoàng Thị Thúy Lan – Cựu bí thư  Vĩnh Phúc thì chỉ cần giơ ngón trỏ lên là có ngay 1 triệu đô la Mỹ. Thế bảo sao quan chức không đổ núi tiền ra chạy chức?

Huỳnh Tú -Thoibao.de