SÂN BAY GẦN 200.000 TỶ CỦA BỘ CÔNG AN: ĐỒNG Ý TRƯỚC, CHỦ TRƯƠNG SAU

Quốc hội ngày 11/12 chấp thuận chủ trương đầu tư Cảng hàng không quốc tế Gia Bình tại Bắc Ninh, với tổng vốn gần 200.000 tỷ đồng – con số đủ làm cả nền kinh tế choáng váng. Nhưng trớ trêu thay, tới lúc “quốc hội gật” thì Bộ Công an đã kịp chọn xong nhà đầu tư, chuyển xong đất, hoàn tất gần như mọi bước quan trọng. Chủ trương đến sau, quyết định đã làm trước – trật tự quyền lực được đảo ngược một cách trơn tru, như thể hiến pháp chỉ là tờ giấy gói đồ.

Bộ Công an không chỉ “đề xuất”, mà hành xử như chủ sân của một đại dự án hạ tầng quốc gia: tự chọn nhà đầu tư theo “hình thức đặc biệt”, rồi chuyển giao nguyên trạng đất và tài sản cho tỉnh để tiếp tục bàn giao cho nhà đầu tư. Quốc hội, lẽ ra phải là nơi tranh luận, soi xét, phản biện, giờ chỉ xuất hiện ở… khâu hợp thức hóa. Gật một cái là xong gần 200.000 tỷ. Nhẹ nhàng, gọn gàng, như ký nhận bưu phẩm.

Nghe qua, ai cũng phải tự hỏi: từ bao giờ Bộ Công an được nâng cấp thành siêu bộ hoạch định luôn cả đầu tư hạ tầng quốc gia? Ở nhiều nước, công an là công cụ chấp pháp. Ở đây, công an vừa nắm điều tra, vừa nắm nhà giam, vừa chen chân làm kinh tế, giờ tiến thêm một bước dài tới sân bay. Không cần tranh cử, không cần cử tri, chỉ cần quyền lực im lặng mà tuyệt đối.

Cả năm nay, sự bành trướng của Bộ Công an và cá nhân Tô Lâm không còn là chuyện thì thầm vỉa hè nữa, mà phơi bày ngay trên các văn bản, nghị quyết, dự án khổng lồ. Nhưng đến mức biến Quốc hội thành đám bù nhìn tập thể, ngồi chỉnh micro, nghe đọc tờ trình, rồi giơ tay – thì đó không chỉ là lạm quyền đơn thuần, mà là thông điệp: “luật là chúng tôi”.

Một sân bay gần 200.000 tỷ không phải là vài cái đồn công an cấp xã. Đó là tài nguyên, là đất đai, là ngân sách, là nợ nần treo trên đầu người dân. Nhưng trong toàn bộ câu chuyện, vị trí của dân ở đâu? Không được hỏi, không được biết, chỉ được… gánh.

Nhìn rộng hơn, đây không phải thương vụ “làm ăn” đầu tiên theo kiểu quân đội có gì, công an cũng phải có bằng hoặc hơn. Quân đội có viễn thông, thì công an nhảy vào viễn thông. Quân đội có lực lượng vũ trang tinh nhuệ, công an cũng phải có đơn vị đặc biệt. Giờ quân đội nắm sân bay, thì công an cũng phải “đặt cọc” một cảng hàng không riêng cho đủ bộ. Cái logic quyền lực ấy không phục vụ nhân dân, mà phục vụ cuộc đua ngầm giữa các phe nắm súng.

Câu hỏi tiếp theo nghe có vẻ mỉa mai nhưng lại rất nghiêm túc: sau sân bay, liệu Bộ Công an có “nghiên cứu” thêm tàu ngầm, tiêm kích, tên lửa hạng nặng để tiện bề “bảo đảm an ninh trật tự”? Nếu mọi thứ đều có thể được biện minh bằng hai chữ “an ninh”, thì chẳng còn lĩnh vực nào là giới hạn. Từ trại giam tới ngân hàng, từ mạng di động tới sân bay – tất cả đều có thể nhét vào chiếc ô “an ninh quốc gia”.

Thứ nguy hiểm nhất không phải là một dự án sân bay, mà là thói quen coi luật pháp như công cụ trang trí, muốn đảo trình tự thì đảo, muốn quyết trước rồi xin chủ trương sau thì cứ thế mà làm. Khi bộ cầm súng trở thành trung tâm của mọi quyết định lớn, còn cơ quan lập pháp chỉ làm nhiệm vụ đóng dấu, thì đó không phải là một nhà nước pháp quyền – mà là một nhà nước sống nhờ… thói quen sợ hãi.

Và trong cái không khí ấy, mỗi đại dự án được thông qua không chỉ mang mùi tiền, mà còn phảng phất mùi quyền lực tuyệt đối – thứ mùi mà người dân chỉ được quyền ngửi, chứ không bao giờ được quyền lên tiếng hỏi: “Ai cho phép các ông làm như thế với tương lai của chúng tôi?”

Linh