Việc nhất thể hóa hai chức danh Tổng Bí thư và Chủ tịch nước, nếu được đặt ra, thường được lý giải như một lựa chọn cải cách nhằm tăng tính thống nhất trong lãnh đạo và nâng cao hiệu quả điều hành quốc gia. Khi quyền lực tập trung vào một đầu mối, quá trình ra quyết định có thể nhanh hơn, thông điệp chính trị nhất quán hơn và giảm tình trạng chồng chéo vai trò.
Tuy nhiên, tập trung quyền lực không đồng nghĩa với quản trị tốt. Trái lại, nó tiềm ẩn rủi ro tha hóa quyền lực, làm mờ ranh giới trách nhiệm và tạo ra tiền lệ khó đảo ngược cho hệ thống. Khi hai vị trí quyền lực cao nhất được hợp nhất, các cơ chế kiểm soát và cân bằng nội bộ có nguy cơ bị suy yếu, đặc biệt nếu thiếu giám sát độc lập và minh bạch.
Do đó, nhất thể hóa chỉ có thể được xem là giải pháp tình thế trong những hoàn cảnh đặc biệt, không nên trở thành mô hình lâu dài. Điều kiện tiên quyết là phải đi kèm cơ chế giám sát chặt chẽ, giới hạn nhiệm kỳ rõ ràng và bảo đảm không làm xói mòn nguyên tắc phân công, phân quyền vốn là nền tảng ổn định của hệ thống chính trị. Nếu không, cải cách có thể nhanh chóng biến thành rủi ro cấu trúc, để lại hệ quả dài hạn khó khắc phục.
LinhLinh







